Quá hay và mượt. Một cảm xúc rất đã khi bước vào thế giới Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của Nguyễn Ngọc Thuần 🙂

Đó là cả một bầu trời thanh thản với lối văn trong trẻo và đầy chất thơ như cổ tích giữa một nhịp sống ồn ào như thời nay.

Ai cũng vậy, tuổi thơ luôn đóng một vai trò có giá trị vô cùng lớn trong mỗi người chúng ta.

Đọc Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, một phần ký ức nào đó được trỗi dậy trong tâm hồn. Đọc cuốn sách mà thấy lòng mình rưng rưng và nhớ da diết. Những nhân vật trong truyện mang lại một sự gần gũi rất thật với người đọc.

Tự đâu, mình cảm thấy thương chú Hùng và cô Hồng vì bị mất con. Thương ông Tư bị mất một phần thân thể vì cuộc chiến tranh phi nghĩa.

Tất cả những cảm xúc đó, đều do tác giả mang lại cho người đọc, thổi hồn vào sách, và biến những câu chữ rất ư là bình dị này lại trở nên vô cùng thân thương hơn bao giờ hết.

Mình nghĩ chắc chắn đây không chỉ đơn thuần là một cuốn sách của trẻ con. Mà tác phẩm còn chứa đựng rất nhiều bài học mà mỗi người tự xưng là người lớn như chúng ta, cần phải học hỏi và nghiền ngẫm rất nhiều.

Đó là những bài học về sự tự tin, những bài học về sự quan tâm và chia sẻ. Hay những bài học về yêu thương mà dường như những “người lớn” như mình và các anh em đều đã bỏ quên đâu đó giữa cuộc sống bộn bề này.

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là cả một trời yêu thương và yên bình đến kỳ lạ

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là cả một trời yêu thương và bình dị đến kỳ lạ (Anom Manik Agung tại Sony World Photography Awards)

Có bao giờ mình cảm thấy buồn phiền chỉ vì với một vài khiếm khuyết trên cơ thể?

Đó là mỗi khi chúng ta rất cần những lời động viên của bố cậu bé Dũng “Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ”. Đó là lúc chúng ta cần phải chiêm nghiệm lại bản thân bởi vì:

Mỗi đứa trẻ đều có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay.

Trích đoạn trong sách

Mình giật mình khi đứa bé ấy tự hào với sự đầy đủ của cơ thể mình. Nhận ra sự quý giá khi cơ thể mình được đầy đủ sau mỗi lần đếm đủ 10 đầu ngón tay.

Có bao giờ người lớn chúng ta suy nghĩ được như thế không nhỉ? Đôi khi chúng ta lại cảm thấy bị tự ti chỉ vì cái mũi hơi to, hay vì người mình hơi mập, vâng vâng và mây mây.

Mình còn thấy được sự chia sẻ, cảm thông và yêu thương từ câu chuyện mất con của chú Hùng và cô Hồng. Mình học từ cái cách mà cậu bé Dũng quan tâm đến ông Tư hay từ những đôi guốc cao của cô Hà. Từ con dế của thằng nhóc ăn xin và cả khúc nhạc của bà ma-xơ Hiền nữa.

Khi bà mất, những bài hát như nằm sâu bên trong. Không người đánh thức, chúng sẽ nằm mê mệt và quên thức dậy để ngợi ca sự du dương trầm bổng.

Bởi khi một người nào đó đang buồn, thì đó là lúc họ cần một sự chia sẻ. Họ cần những bàn tay nắm lấy tay họ để chia sẻ những lúc cô đơn nhất.

Những bài học giản dị, đơn sơ nhưng vô cùng sâu sắc khiến cho người lớn chúng ta trở nên bé lại. Để từ đó cảm nhận những điều ngọt ngào, hồn nhiên và bình yên nhất của sân ga tuổi thơ.

Ở nơi đó, có đoàn tàu đưa chúng ta đến với sự trưởng thành không có vé khứ hồi. Chỉ có thể ngậm ngùi nhớ lại một thời được chìm đắm giữa dòng sông êm đềm. Dòng sông của một thời trẻ thơ ngây dại…